Một đêm tối trời ở một làng quê hẻo lánh, một khách bộ hành nhỡ độ đường ghé vào một căn nhà xin thuê phòng nghỉ qua đêm. Chủ nhà từ chối vì nhà chỉ có hai phòng, một của hai vợ chồng và một của cô con gái.
- Tôi có thể nằm trên một chiếc ghế hay một xó xỉnh nào đó cũng được! - Người khách nằn nì.
Ái ngại cho người khách lạ, ông chủ nhà đưa khách vào nhà và nói:
- Thôi được! Tôi thấy anh có vẻ đàng hoàng... Anh có thể ngủ chung phòng với con gái tôi nhưng với điều kiện là anh không được làm gì nó!
Người khách đồng ý ngay không chút suy nghĩ. Chủ nhà dẫn anh ta lên gác, vào một căn phòng nhỏ, dặn dò:
- Anh có thể nằm bất kỳ nơi nào trong phòng nhưng xin nhớ cho là không được làm gì với con gái của tôi đấy!
Người khách trải áo xuống sàn và nằm xuống nhưng loay hoay mãi mà không thể ngủ được vì sàn nhà quá cứng và trời thì lạnh. Nhắm chừng cô gái đã ngủ say, anh ta rón rén lại bên giường. Lay lay cô gái vài cái không thấy phản ứng gì, anh ta leo lên giường đánh một giấc say sưa.
Hôm sau, người khách dậy sớm, cảm ơn ông bà chủ nhà tốt bụng rồi xin thanh toán tiền trọ để tiếp tục lên đường.
- Anh không cần trả tiền. Thật bất tiện phải để anh nằm chung phòng với con gái tôi. - Ông chủ nhà nói.
- Ông tốt quá! Xin cảm ơn ông! - Người khách nói và hỏi thêm - Sao trời lạnh thế mà suốt cả đêm con gái ông bà chẳng chịu đắp chăn, làm thân thể cô ấy giá như đồng ấy...
- Xin thứ lỗi! - Ông chủ nhà nói nhỏ - Vì hôm nay là ngày chúng tôi đưa cháu ra nghĩa trang của làng.